Tháng 8 đầu thu ve thôi kéo những giai điệu rả rích, cái nắng hè dịu lại bớt sau nhà và từng tốp học sinh lần lượt quay về với lớp học nhỏ. Ô hay thu đến gần tự bao giờ nhỉ, hương thu non sao mà nhẹ nhàng thế! Không là xuân của căng tràn nhựa sống, không là hạ của rực rỡ khát khao và cũng chẳng là đông của ngập tràn ký ức mà ... chỉ là thu thôi, thu của những gì tinh tế nhất.
Thế đấy, thu rõ ràng là thế mà sao sớm đầu ngày của cô gái đôi mươi vẫn lặng lẽ trôi qua mà k cảm nhận thấy, cô bị cuốn vào với khách hàng với những hội nghị và đống bài vở tưởng chừng như vô hạn. Cô mệt mỏi, cô cáu gắt và đôi lần tưởng chừng như tuyệt vọng. Sáng kia bâng quơ cô nghe tiếng trống bỏi của thằng cháu nhỏ, chạy xe ngoài đường cô thấy bày bán bao nhiêu là đầu lân là bánh trung thu rồi giật mình nhận ra: Tết thiếu nhi đã về!
Chợt có gì ngòn ngọt nơi đầu lưỡi, vị tuổi thơ màu hồng nhạt ngon như que kẹo đầu tiên. Cô mỉm cười và thấy lòng nhẹ lắng. a thì ra cô vẫn còn bé lắm thôi, Trung thu này cô cũng sẽ được phá cỗ!
Không phải ngẫu nhiên mà người ta vẫn gọi Trung thu là tết đoàn viên hay tết của tình thân, ấu thơ của cô là những mùa trung thu háo hức chờ ngoại gọi lân vào nhà múa, là những hộp bánh hộp quà người lớn mang về cho gái út mà chưa lần nào ăn hết hoàn chỉnh được một cái ( bánh trung thu Thập cẩm!!! đỉnh cao của sự ... ngấy!). Trung thu là những buổi tối chưa đèn đường tối om om nhưng chả sợ, tiếng trống dồn, tiếng người cười và những bước chân xa xa. Lớn hơn một tý, Trung thu là những buổi được cô cho nghỉ học thêm, đạp xe rong ruổi theo định vị ....từ lỗ tai chỗ nào có ca nhạc có thi múa lân. Và rồi còn là những "khởi nghiệp" ngây thơ nhất quả đất... gấp lồng đèn đem bán( kế hoạch thất bại hoàn toàn vì lũ bạn toàn xin chứ không).
Trung thu của cô năm nay hạnh phúc hơn cả, cô gói cả tuổi thơ trong một buổi tối rằm đáng nhớ. Cô được theo clb, theo anh theo chị háo hức đón Trung thu tại ngôi chùa xa xa mà cô cảm thấy thân thuộc quá. Gọi là hỗ trợ tổ chức chương trình cho người lớn thế thôi chứ cô toàn ... ăn và chơi là chính! Vào chùa sướng lắm luôn vì lần nào vào cũng trúng giờ ăn ( mà k trúng cũng vẫn được ăn luôn, chưa kể có lần còn được thầy cho mít đem về). Ăn cho no ngủ cho say mới phải làm nhé. Thay vì gấp đèn để... bán, cô chuẩn bị đèn để phát cho mấy sắp nhỏ ( cảm ơn Hoa Võ đã chuyển giao công nghệ gắn đèn, cảm ơn bé Tý xinh đẹp đã tìm được con ếch màu xanh lá để gắn que màu xanh đồng bộ).Năm nay, không phải khiển chân hay chen lấn xem văn nghệ nữa rồi.
Có nhạc reo vui, có chị Hằng và chú Cuội xinh như thiên thần cùng tận mấy đội lân, rồng làm cô thấy tươi vui quá, (cô phải ăn mấy mùa Trung thu nữa mới chống lầy được!) Trung thu này về chùa, cô cảm nhận tình thương đủ đầy trong từng ánh mắt. Cô thấy thầy cặm cụi đội nón lá chỉnh lại dàn âm thanh, thấy anh "phá trụ trì" hì hục đi khiên bàn và sư huynh Hùng máu nóng tất bật treo phông bạt. Cô vui vì những nụ cười trong lúc chuẩn bị vẫn nở giòn, vẫn lời bông đùa từ những người anh em. Tất cả vì thiện nguyện cao cả, vì tấm lòng bác ái mà thầy đã gieo mầm. Giọt mồ hôi mặn hoá thiêng liêng quá, cô cảm thấy mình bé nhỏ vaf được nơi này chở che! Cô thầm cảm ơn cái duyên đã đưa cô đến với clb, đến với mái chùa này. Cảm ơn thầy đã cho con một nguồn năng lượng mới, năng lượng của tình thương, cảm ơn tất cả các anh chị đã cho cô sống "khùng" sau những ngày căng thẳng, cảm ơn những hồn nhiên trong ánh mắt trẻ với đèn lồng và quà bánh để tình thân đong đầy.
Chắc chắn rằng cô sẽ tiếp tục đồng hành với mọi người trên những nẻo đường như hôm nay nữa, để viết tiếp những yêu thương.
Ngô Thị Thảo Hiền 23-9-2018
(CLB Máu nóng Hiểu và Thương)
06:20 AM, 29/09/2018