TÌNH NGƯỜI VẪN CÒN MÃI

 02:22 PM, 26/02/2020

Mỗi lần nhìn thấy chiếc xe cấp cứu réo còi inh ỏi để cảnh báo mọi người nhường đường để chiếc xe đưa bệnh nhân đến bệnh viện sớm nhất có thể tôi lại nhói tim, xót xa và thầm cầu mong cho người bị bệnh tai qua nạn khỏi. Mỗi lần nhìn thấy chiếc xe cấp cứu ấy là cái ký ức của 11 năm trước lại ùa về. Thật là kinh hoàng. Tôi, chính tôi đã từng nằm trên chiếc xe ấy 3 lần, đã nhận 12 bịch máu của bệnh viện và vô ra bệnh viện suốt 3 tháng ròng rã …..nên tôi hiểu sức khỏe đáng quí như thế nào, cái cảm giác chiến đấu từng phút từng giây, cầu nguyện để giành giật sự sống nó khủng khiếp như thế nào.

Gia đình tôi không khá giả, chỉ đủ sống qua ngày nên nhiều lúc tôi muốn giúp đỡ người khó khăn hơn thì tôi cũng tiết kiệm khoản này khoản kia của chính bản thân tôi để giúp họ, nhưng cũng không giúp được bao nhiêu. Được điều kiện thuận lợi là nhà tôi ở cạnh nhà văn hóa, nên những đợt tuyên truyền hiến máu nhân đạo tôi đều lắng nghe và cũng muốn đóng góp những giọt máu của mình giúp cho những bệnh nhân đang cần. Một phần tôi cũng muốn trả lại những giọt máu bệnh viện đã truyền để cứu sống tôi ngày ấy.
Nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ, Hiến Máu Nhân Đạo là cuộc vận động toàn dân, Tôi đã hiến máu thành công 4 lần, cảm thấy vui vui trong bụng vì mình cũng làm được điều gì đó, nhưng đã hơn 3 lần tôi đi hiến máu phải xếp hàng chờ từ 6h-11h trưa nắng chói chang, chen lấn để đến lượt mình rồi nhận được kết quả :” Hết bịch đựng máu rồi chị ơi, chờ lần sau chị đến lại nhé”. Lúc đó tôi cũng bực mình, lủi thủi đi về và trong đầu lóe lên ý nghĩ :“ Cuộc sống nhiều lúc cũng khó hiểu, đâu phải thích cho là cho được đâu”.

Rồi cái duyên cũng đưa tôi đến khi đọc bài viết của một em trai trong câu lạc bộ máu nóng Hiểu và Thương cần tìm máu cho bệnh nhân. Tôi theo dõi FB em ấy liên tục và thấy ngày nào em ấy cũng đăng tìm người cho máu để cho bệnh nhân, có khi một ngày đăng 3 tin cần máu, có tên bệnh nhân và ở bệnh viện nào rõ ràng, tôi lo lắng. Tôi tò mò theo dõi và đọc được comment đã xong cả nhà nhé mà tôi thấy nhẹ cả người. Tôi chợt nhận ra cuộc đời này thật là đẹp vẫn còn rất nhiều người sẵn sàng cho đi những giọt máu của mình để cứu người, cuộc sống vẫn còn rất nhiều người tốt. Tôi lại thấy em đăng tin gom góp tiền để gây quĩ và làm từ thiện cho đồng bào miền núi, việc làm của các bạn thật là ý nghĩa nên tôi chủ động xin gia nhập CLB.
Thành viên câu lạc bộ đông thật, nhiều độ tuổi tôi xem FB cá nhân từng người (nhưng tôi chỉ biết 2 người em ấy và anh chủ nhiệm câu lạc bộ). Họ không hô hào, không phô trương, quảng bá. Họ nhẹ nhàng và sâu lắng. Họ chia sẻ những điều thật ý nghĩa. Tôi rất muốn được tham gia các chuyến đi từ thiện cùng họ, được ngồi thiền yên lặng tĩnh tâm vào buổi sáng sớm, được đến bên cạnh những thiên thần bé nhỏ đang bị bệnh… Nhưng tiếc thay, tôi còn công việc hằng ngày để mưu sinh, nên không thể thực hiện ước muốn nhỏ nhoi cùng họ được. Tôi tự nhủ một ngày không xa tôi sẽ có mặt trong các chương trình thiện nguyện của câu lạc bộ. Còn bây giờ tôi chỉ có thể âm thầm theo dõi thông báo từ câu lạc bộ “bệnh nhân A, cần máu B”. Lúc này tôi cầu nguyện cho các bạn trong câu lạc bộ nhanh chóng cập nhật thông tin để giúp đỡ bệnh nhân. Đến khi đọc xong câu “Đã xong cả nhà nhé”, tôi thấy nhẹ nhàng vô cùng. Có hôm đọc đến câu bệnh nhân X cần máu O là tôi tính ngày chủ động nhắn tin “em lên nhé”….

Đồng hành với câu lạc bộ hơn một năm nhưng tôi nhớ có một lần tôi chạy lên bệnh viện cho máu, lúc đó anh chủ nhiệm câu lạc bộ nói bọn anh bận nên em gặp trực tiếp người nhà nhé. Tôi hơi bị khó xử vì tôi không muốn người nhà bị đè nặng cảm giác mang ơn. Thế là lên đến nơi tôi lén lén vào hỏi y tá rồi làm xét nghiệm và ra ghế ngồi chờ kết quả trước khi lấy máu. Trong khi chờ đợi tôi nghe được câu chuyện của người nhà bệnh nhân mà xót xa. Ông cụ 69 tuổi bị té gãy chân cần phẫu thuật gấp nhưng bị thiếu máu và máu bệnh viện không còn nên chưa tiến hành phẫu thuật được. Gia đình khó khăn và ông chỉ có bảo hiểm người nghèo thôi. Đã huy động người nhà đến cho máu nhưng không trùng nhóm máu ông cần. Nghe tin có người đến cho máu nên cả 3 mẹ con đến phòng xét nghiệm ngồi chờ. Anh con trai cùng nhóm máu với cha nhưng anh này mới vừa bị tai nạn xong bác sỹ bảo anh ấy không đủ sức khỏe cho máu. Ảnh ôm mặt ngồi bức tóc, đau đầu khó chịu, máu chảy ruột mềm là có thật, tôi đoán được suy nghĩ của ảnh : chắc là anh ấy đang trách bản thân giá như anh không bị tai nạn thì giờ đây dòng máu của anh được chảy trong người của Ba anh ấy. Mẹ anh ấy vỗ về động viên “rồi sẽ có người giúp Ba con, mình chờ chút nữa”. Cô con gái thì trách chính mình nếu cô không bận bịu con cái, chạy về chăm Ba sớm hơn thì Ba không cố gắng gượng dậy để bị té ngã như thế này.
Lúc này cô y tá gọi tên tôi vào phòng lấy máu. Xong mọi việc, vừa bước ra khỏi cửa tôi vẫn thấy 3 mẹ con vẫn còn đang ngồi trông ngóng người đến cho máu. Tôi đi qua mỉm cười thật tươi và cầu mong ca phẫu thuật của ông cụ thành công và cụ nhanh khỏe.
Tôi chưa đến nhà xe bệnh viện thì ba mẹ con đã tìm thấy tôi. Họ vui mừng cảm ơn ríu rít, hỏi thăm đủ điều. Lúc đó tôi thật sự khó xử, tôi biết những trông mong của họ đã có kết quả và tôi lấy bình tĩnh nói: “Dạ, con chỉ là một thành viên của câu lạc bộ máu nóng Hiểu và Thương. Giúp được gì là chúng con sẵn sàng giúp ạ. Mỗi thành viên câu lạc bộ khi nhận được tin bệnh nhân cần nhóm máu của họ, họ sẵn sàng lên trao tặng chứ không phải riêng con đâu ạ. Cả nhà đừng có cảm giác mang ơn làm con khó xử, nếu sau này lỡ cô gặp ai có ai bị bệnh cần máu thì cô lấy số điện thoại anh Hùng cho họ, để câu lạc bộ giúp đỡ họ cô nhé” !

Điện Ngọc, 22/2/2020

Tác giả: PHƯƠNG - ĐN 22/2/2020 
BTT: Lin Lin 

Mời bạn tham gia group trên Facebook của CLB Hiểu Và Thương